Sao không thấy em lại, để cùng anh thẩn thơ Trước sân trăng vời vợi, để rồi cùng ước mơ
Sao không thấy em lại, hàng dừa nghiêng thương nhớ Và khúc ân tình biết trao về đâu?
Ôi! đẹp sao là thuở ban đầu, chìm sâu đáy mắt một màu xanh khơi Niềm thương không nói nên lời, chỉ nghe xao xuyến một trời bâng khuâng
Bâng khuâng lúc em cười. Kìa hàng cây ngẩn ngơ Sáng trăng xanh khung trời, dặt dìu nhạc với thơ
Nhưng không thấy em lại, hàng thùy dương chếch bóng Và lũ hoa thầm khép hương chờ mong
Gửi đến cho người quen
|