Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống. Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông Đôi cánh chim bâng khuâng ră rời. Cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái. Cây trút lá cuốn theo chiều mây Mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều. Sương thướt tha bay, ôi! đ́u hiu
Đêm đông, xa trông cố hương buồn ḷng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ ḱa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say. Gió lay ngàn cây, Gió nâng thuyền mây. Gió reo sầu miên Gió đau niềm riêng. Gió than triền miên
Đêm đông, ôi ta nhớ nhung. Đường về xa xa Đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đ́nh, yêu đương Đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương Có ai thấu t́nh cô lữ, đêm đông không nhà
(Lời 2) Đời như vô t́nh ta ngao ngán. Non nước thê thảm mang cảnh tang Thân lăng du cô liêu chán chường. Về đâu giữa trời đông đêm trường
Sầu lên khơi hồn quê lai láng. Ta van gió nhân mưa ngừng than Cho ta lắng tiếng vang muôn ḷng. Rên rỉ qua không gian buồn mong
Gửi đến cho người quen
|