Đêm năm xưa khi cung đàn lên tơ. Hoa lá quên giờ tàn, mây trắng bay t́m đàn Hồn người thổn thức trong pḥng loan. Đêm năm xưa nghe cung đàn gây mơ Âu yếm nâng tà quạt, hôn gió đưa về thuyền. Tưởng người trên sóng du thần tiên
Êm êm êm dần lan. Cung nam thương mờ vang Em yêu ai bờ sông nhớ thương ai trong đàn Xa xa xa rồi tan. Cung Nam Ai thở than Ai thương em lầu buồn mỗi lúc khuya tàn canh
Dứt khúc đàn hồn em thấy đê mê, ôi tiếng đàn lời không mong ước thề Đă thấy tàn đời không gió xuân về. Khi tiếng ai dần xa
Tương tư một khối u sầu. Đợi chờ trăng lên để tan hết thương đau Mi em nước mắt hoen màu. Tóc chảy ngàn hàng, môi thắm c̣n đâu
Đêm năm xưa tương tư người ḥ khoan, Ôm ấp bao mộng vàng cho đến khi gặp chàng. Th́ đành tan vỡ câu chờ mong Đêm năm xưa trên con thuyền lẻ loi. Khi trót yêu người rồi xa cách nhau v́ đời. Tủi hờn duyên kiếp bao giờ nguôi
Đêm năm xưa ôm mối t́nh dở dang Trong đáy sông hồn cầm ai chết đêm nguyệt rằm
Nợ t́nh c̣n đó chưa đền xong. Đêm năm xưa chưa nguôi ḷng yêu ai Duyên kiếp trong cuộc đời đem xuống nơi tuyền đài Để thành ngọc đá mong chờ ai
Êm êm êm dần trôi, bao năm qua dần phai Ai xui nên ngọc kia vấn vương nơi lâu đài Tay nâng lên một khay. Tim Trương Chi là đây Trong đêm khuya tiệc trà vui bóng gia đ́nh ai
Rót nước vào chợt thấy bóng ngư lang Quanh chén trà thuyền trôi theo tiếng đàn Có tiếng người vọng câu hát u buồn Ai oán câu ḥ khoan. Nâng niu một chén âm hồn
Mộng t́nh trăm năm nằm trong đáy ly hương Khi xưa duyên trót phũ phàng Thiếp trả nợ chàng nước mắt lại dâng
Đêm năm xưa yêu dáng người xa xăm Nâng chén trong lầu buồn thương nhớ nơi ngàn trùng Lệ sầu rơi xuống câu ḥ khoạn ôi duyên kia ai đă trả cho ai Cho mắt rơi lệ rồi, cho chén tan thành lời Để thành bài hát ru ḷng tôi
Gửi đến cho người quen
|