T́nh là t́nh nhiều khi không mà có. T́nh là t́nh nhiều lúc có như không T́nh xôn-xao như giọt nắng lên cao.Cho ḷng ḿnh mang-mang như làn khói T́nh trôi qua như là giấc chim bao. Ôi, t́nh đầu bỡ ngỡ cơn mộng du. T́nh là t́nh nhiều khi không mà có. T́nh là t́nh nhiều lúc có như không
T́nh cho đi, cho từ lúc quen sơ. Cho thật nhiều, bỡ ngỡ chưa hề cho. T́nh cho đi, nhưng chẵng nói năng chi. Nên ngập ngừng, măi-măi nên t́nh câm. T́nh một ngày t́nh xa nên t́nh nhớ. T́nh gặp rồi, t́nh cứ nói vu-vơ Nên mà ḷng th́ vẫn cứ như thơ. Cả cuộc đời th́ vẫn cứ như mơ.
T́nh là t́nh t́m nơi đâu cũng có, t́nh gặp rồi nhiều lúc có như không Chiều hôm kia trên đường phố anh qua anh t́nh cờ quen em bên hàng nước Hàng mi xanh, xuôi làng tóc em xanh. Cho đường chiều xao xuyến cơn mộng lành. Rồi t́nh chợt bừng lên như lửa nóng. Rồi t́nh là một tiếng sét trên không
Này em ơi có phải lúc ta yêu. Ta vụng về chới với trong biển khơi. Này em ơi, em đẹp quá đi thôi. Áo học tṛ trắng xóa trong hồn tôi.
Ới ḱa t́nh nào chờ em nơi đường vắng. Ới ḱa t́nh nào là những ngón tay đang Thôi th́ ḿnh đành đứng măi xa trông. Lại một lần t́nh cũng như không. Lại một lần t́nh cũng như không. Lại một lần t́nh cũng như không.
Gửi đến cho người quen
|