Tưởng rằng anh đến đây, như chim trời mỏi cánh rồi Tưởng rằng em là ga, ga sau cùng tàu ngừng bến Nào ngờ anh đến đây, như cơn mộng tan nữa vời Để rồi em c̣n đây, nghe nỗi buồn phủ kín một đời
Cuộc t́nh ḿnh như mây mùa thu. Đến với đi nhẹ như tiếng ru Dấu chân quen ch́m trong sương mù C̣n lại chăng những dư âm của ngày xưa
Cuộc t́nh ḿnh xem như là mơ Đến với đi nhẹ như tiếng thơ. Cớ sao ta c̣n xót xa hoài Chiều chiều lên khắp lang thang nghe buồn tênh
T́nh yêu măi miết trôi, lênh đênh hoài như cánh buồm Ngàn đời mang khổ đau, nhưng sao ḿnh c̣n t́m đến T́nh yêu như bóng ta, không bao giờ ta bắt gặp Một đời đi t́m nhau, nhưng cuối cùng chẳng kiếm được ǵ
Gửi đến cho người quen
|