Đã từ lâu tôi miệt mài xua quân. Nay rừng mai núi thẳm Tìm vui khắp các nẻo đường. Dài đêm thâu tôi ngồi đợi sang canh Phiên gác vắng âm thầm, vọng về tiếng súng quen quen
Nói về tôi, xin người đừng yêu tôi, cho tình yêu khắc khoải Vì đâu dám hứa hẹn gì. Nhiều đêm tôi mong được vòng tay ai Ôm kín nỗi cô sầu, và thật thà trên đôi môi
Nhưng ai dám nói yêu mình bằng lòng trao trót tình Với cuộc đời bôn ba, xua ngược khắp miền Làm sao tôi dám mộng và dám mơ Vì trên vai vẫn còn nặng hành trang
Biết ngày nao tôi lại về kinh đô, xây tình nơi phố cũ Được nghe tiếng hát loài người. Để quên đêm mưa phùn lạnh pon-sô Quên đi gió rít biên thùy, và tầm đạn khua thâu đêm
Để quên đêm mưa phùn lạnh pon sô Quên đi gió rít biên thùy, và tầm đạn khua thâu đêm
Gửi đến cho người quen
|