Xếp áo thư sinh vui bước đăng tŕnh, mười sáu tṛn trăng Ghi trên báng súng lời thề chinh nhân tám hướng thành gần Gió buốt mây ngàn tàn đêm khe núi, đâu dễ sờn ḷng Người đi cho những người ḿnh yêu mến Cho tương lai, cho tim ước vọng ngày nào hoa cài lên vai áo
Nhớ lúc xa xưa, mười sáu trăng tṛn anh đếm tuổi em Cho tim ước muốn một ngày nên duyên lá trải đường mêm Vẫn biết xưa giờ, ngàn sau tiếp nối, ai cấm được t́nh yêu thương ai ép được ḷng mơ ước Nhưng hôm nay non nước đang cần bàn tay tôi ngăn giữ, chuyện đó để sau
Những đêm mười sáu trăng tṛn, vượt con đường ṃn đi giữ làng thôn Bỗng biết ḷng ḿnh thương quá, thương thưở học tṛ đi t́m vần thơ. Có khi đúng độ trăng tṛn màu vàng tươi ướt áo phong trần Chợt thấy áo ḿnh đẹp quá, đẹp mặn mà, đẹp hơn cả áo giai nhân
Xếp áo thư sinh, tôi đă lên đường v́ đă trọn thương Lênh đênh tám hướng, bạc màu vai sương tóc nhuốm bụi đường Cuối nẻo phong mờ nhủ riêng ai đó tha thiết đợi chờ ngày đêm tôi sẽ về đẹp mơ ước Em ơi khi non nước đang con mịt mờ, bên phương đó chuyện đó đừng mơ
Gửi đến cho người quen
|