C̣n nhớ Me kể lúc đầu mùa Xuân, chuyện đời cô thôn nữ Năm ấy Xuân sang chồng nàng ốm gian nan nên cả một mùa Xuân buồn
Một đêm ngủ mơ cho chồng ḿnh ăn trái tiên Chàng thôi ốm đau, vui mừng tràn ngập vô biên Hôm sau ra đi vượt núi cao xuyên rừng Băng suối t́m nẻo thiên tiên
(Nàng lén sau vườn, hái trộm đào tiên T́nh cờ gặp tiên nữ, rồi tiên bắt giam nàng Trong một vùng núi non, không cho trở về trần thăm chồng)
Ngoài kia bướm hoa chim rừng đàn vui hót ca Nàng ôm xót xa riêng một ḿnh buồn bao la Khi tiên buông tha nàng xuống nơi gian trần Thấm thoát đà một năm qua
Sau ngày nhung nhớ, ay về quê cũ ôi trông sao ngỡ ngàng Chân bước bâng khuâng, căn lều tranh vơ vàng Ḷng người sầu mênh mang
Đi t́m nhưng thấy đâu h́nh bóng xưa trong ḷng, cô gái thương chồng Có ngôi mộ nào nằm buồn không người nhang khói Năm tháng chờ mong, cỏ mọc rêu phong
Nàng khóc đêm ngày tiếng vọng trời cao. Trời già nghe thương thấu Cho tái duyên xưa cùng chồng cứ đêm Xuân Vui hưởng một mùa Xuân đầy
T́nh yêu đắm say, khi đào nở hoa đó đây Và cho cánh bay, cho bạc vàng đầy đôi tay Vui Xuân uyên ương, hạnh phúc trong sum vầy Tung cánh t́m nẻo chân mây
Gửi đến cho người quen
|